Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2008

Bản nhạc "Nỗi Buồn Gác Trọ"

Ngày ấy tôi đang tập tành sử dụng Internet và nhờ công cụ này, tôi đã đến với một thế giới âm nhạc bao la, tràn ngập màu sắc. Vô cùng tình cờ tôi đến với trang nghe nhạc online của website NVOL. Vừa nghe cô Phương Dung trình bày "Nỗi buồn gác trọ", tôi đã thích mê bản nhạc này. Không những vậy, tôi biết được bài hát này là một sự hợp sọan của của 2 nhạc sĩ tài danh: Mạnh Phát và Hoài Linh. Từ đó đến nay, từng ý nhạc của nó vẫn theo tôi trên mọi nẻo đường, hành trình trong cuộc sống.
Lời bài hát mượt mà, tha thiết như làn gió chiều nhè nhẹ:

NỖI BUỒN GÁC TRỌ
Lời: Mạnh Phát
Nhạc: Hoài Linh

Gác lạnh về khuya cơn gió lùa
Trăng gầy nghiêng bóng cài song thưa
Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt
Lá vàng nhè nhẹ đưa
Tưởng như bước lê hè phố

Có người con gái buông tóc thề
Thu về e ấp chuyện vu quy
Kết lên tà áo màu hoa cưới
Gác trọ buồn đơn côi
Phố nhỏ vắng thêm một người

Bâng khuâng gác vắng khêu tim đèn đêm
Nhớ nhung đi vào quên
Sông sâu cố nhân ơi đi về đâu
Gửi hồn chìm vào đôi mắt
Ái ân chưa trọn để ngàn đời nhớ nhau

Phố nhỏ đường khuya trơn lối về
Dâng sầu nhân thế đọng trên mi
Có ai ngồi đếm mùa nhung nhớ
Nỗi niềm đầy lại vơi
Mỗi mùa tiễn thêm một người.

Mở đầu bài hát là 1 đêm khuya thanh vắng với hình ảnh ánh trăng thân thuộc rất phổ biến trong các bài hát trữ tình. Trong căn gác trọ le lói ánh đèn dầu, có lẽ có bóng hình ai đó ngồi yên tư lự. Vọng lên từ dưới con đường nhỏ là tiếng lá thu vàng xào xạc trên lề đường, tưởng chừng tựa tiếng chân ai còn đang bước đi chậm rãi.
Gác trọ ấy có cô gái trẻ trung đang độ xuân thì, làn tóc buông lơi tuyệt đẹp. Thế nhưng sắp xa rồi hình ảnh ấy khi mà mai đây người ấy sẽ sang ngang, rời bỏ gác trọ buồn quạnh vắng. Lời bài hát như lời tâm sự tha thiết thể hiện nỗi buồn như thấm đẫm vào cảnh vật: gác trọ, dòng sông, con phố nhỏ và nhất là đôi mắt cố nhân. "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" ! Ta cảm nhận tình yêu thầm kín của ai đó dành cho người con gái nhưng chưa kịp thổ lộ thì đã sắp xa cách nhau mãi mãi. Con phố nhỏ là nơi chứng kiến bao cảnh chia li, biệt giã và nỗi buồn miên man, vô tận, ''đầy lại vơi'' trong tâm hồn ấy đã thành giọt sương đọng lại trên mi mắt. Khung cảnh rất đỗi bình dị trong bài hát tạo nên một sức rung cảm mãnh liệt đến tâm hồn tôi.

Gần ba năm đã trôi qua kể từ lần đầu tiên tôi nghe nhạc phẩm này nhưng những cảm xúc mà các tác giả thể hiện trong bài hát vẫn khiến con tim tôi rung động như hôm nào. Có lẽ không bao giờ tôi sẽ thôi cất lên những câu hát thân quen ấy, khi đạp xe đi học, khi nghe từng hạt mưa rơi lộp độp vào cửa kính, khi vui, khi buồn...

"Bâng khuâng gác vắng khêu tim đèn đêm
Nhớ nhung đi vào quên"...